Sunday 29 November 2015

BÓNG ĐỔ TRÒN VO (7-6-2015)

BÓNG ĐỔ TRÒN VO

*
Để nhớ năm 2010
*
Lưng còng nhập bóng tròn vo
Tiễn con Ba khóc, sao lo quá chừng!
Nào đâu vượt núi, xuyên rừng
Mà con không thể tạm dừng bên Ba
Thương Ba bóng chiếc thật thà
Tròn, vo tâm trẻ, lệ nhòa ăn năn
Chào nhau, lệ chửa kịp ngăn
Đã quay trở lại, tim oằn đại tang.
*
Đường về: bóng đổ, lệ hàng
Từ nay đôi bóng, đôi đàng âm dương.
Từ nay không có Ba thương
Ai yêu con trẻ? Ai tường khổ đau?
Còn ai lẽo đẽo theo sau
Nghe Ba kể chuyện chống Tàu, dẹp Tây?
Từ nay chân lấm bùn lầy
Còn ai dạy dỗ con đây làm người?
*
Ba ơi! Con gọi Ba ơi
Khóc hoài vẫn mặn! Lệ rơi đời đời!

Ý Nga, 7-6-2015






Ý NGA KÍNH CHUYỂN VÀ ĐA TẠ

 





Thơ Ý Nga,  Nhạc  Lmst
 
Ba điện thoại gọi con một giờ sáng
Mở một ngày, con thức trắng trở trăn:
“Té, nứt xương, dùng nước đá chườm chân
Cho vơi nhức từng đêm dài đăng đẳng”
 
Ba giải phẫu, đêm, con về lo lắng
Ngày băn khoăn, gọi nhờ vã xa gần
Họ hàng xa trăm xáo trộn bất an
Một bài toán dùng dằng bao ẩn số.
 
Trong mạch thở, nợ áo cơm thách đố
Một đường bay niềm phẫn nộ chưa thành
Đành đi làm (cái thường nhật, vô danh)
Điều hiếu thảo, nhờ… người quen thiện tánh.
 
Ba ở Mỹ, con bên này tạm lánh
Má quê nhà. Đường Trở Lại chưa ra
Một gia đình chia tứ hướng bôn ba
Trôi xứ lạ, thằng em trai xa tít.
 
Đời tạm trú, ngày trùng phùng mờ mịt
Trông ngày về, đường thăm thẳm xa xăm
Ba vừa lành, Má nhập viện, hom hem
Con ở giữa đau lòng: ơn Từ Mẫu!
 
Càng tự vấn vì đâu lắm phiền não?
Lòng càng thương dân tộc đến quặn đau
Bao gia đình phải ly tán nghẹn ngào
Thương Ba Má tuổi về già sức yếu.
 
Nhưng cảnh khổ hơn mình còn… trăm triệu…
Ba Má ơi! Một chữ Hiếu ngất trời
Lòng triệu con đang trôi dạt khắp nơi
Nhìn đất Tổ, nào riêng ta chịu khổ!

Ý Nga, 12.5.2010.




TỨC TƯỞI

Ngày 16
Móm mém Ba cười với con
Âm vang không còn rộ dòn
Trong ánh thái dương dần xuống
Lòng con tự nhiên héo hon.
 
Nụ cười chẳng còn cái răng
Con nghe câu được, câu chăng:
-“Đường dường như đà đến đích?”
Thương Ba! Niềm đau nào bằng!
 
Nhìn Ba ngược thác, gập ghềnh
Tự nhiên lòng con rối lên
Tại sao năm tàn, tết đến,
Thành phố trở mình buồn tênh?
 
Ba ơi!
Ba à!
Ba ơi!
Chi vội “Chờ ngày về trời?”*
Nơi đây chưa là nguồn cội
Sao Ba “Muốn dừng cuộc chơi!”*
 
Ngày 18
Từ nay thôi chào, dạ, vâng
Không còn ngôn ngữ thường hằng
Từ nay nhớ Ba, phải… lạy
Trên đoạn đường dài đăng đăng.
 
Chỗ nào là chỗ phẳng phiu?
Huyệt nào vàng rực nắng chiều?
Con sẽ đặt Ba nằm xuống,
Trong bàn tay Phật nâng niu?
 
Ai biết, mấy, con đã buồn?
Đầy lòng nhưng lệ không tuôn!
Ba ơi! Con buồn biết mấy!
Ba về lau lệ trẻ con.
 
Ý Nga, 18-12-2010.
San Francisco, California, USA*4 giờ sáng

           
*Lời cuối Ba đã nói với con 2 ngày trước khi lìa đời




THƠ PHẢI CÓ Ý

-Ý hay thì cứ làm thơ
Ý không thì chớ ngu ngơ vận vần!
 
Dạy con Ba dạy một lần
Mà con nhớ mãi: -VỊ NHÂN SINH cần!
Bao nhiêu “phá thể, cách tân”
Cũng thua bài học: chữ NHÂN làm đầu.

Ý Nga, 24-2-2014.






NHÀ NGHÈO

Om cơm nóng hổi bày ra
Các con nhốn nháo hát ca om sòm
Cả nhà một trứng: luộc, dầm
Dĩa rau xanh ngát đẹp mâm, no cùng!

Ý Nga, 1968.




BẾN SINH, BỜ TỬ
 
Ba kể:
Má mười sáu, ba cưới về làm vợ
Dẫu đơn sơ cũng gian khó vợ, chồng
Bao kỳ công mới tay dắt, tay bồng
Nuôi con dại, chí tang bồng chưa phỉ!
 
Má kể:
Tuổi mười chín, má nhận lời Song Hỷ
Theo ba con, học “Phu xướng, phụ tùy”
Bỏ ông bà, chẳng an lòng ra đi,
Đi cũng nhớ mà bỏ về cũng… nhớ!
 
Con kể:
Tuổi Lá Úa, Ba Má đều… lão khổ
Lời ngẩn ngơ theo trí nhớ lờ mờ
Con lần theo từng lẩn khuất, quanh co
Trí ghi nhớ cho kịp dòng thương mến.
 
25 tuổi, Ba cho con cập Bến,
Theo Má Ba được định vị, an cư
Con 52, trần thế Ba giã từ
Nhuộm đau khổ trắng tang trời viễn xứ
 
Đường xấu, đẹp? Ba trọn vòng sinh tử!
Cầu mong Ba siêu thoát với Nẻo Về
“Mừng trần gian đã thoát khỏi Bến Mê”
Câu kinh kệ ai tụng cùng nghi lễ!
 
Ý Nga, 19-1-2011.







TÌM GÌ TRONG NƯỚC?
 *
            Thân tặng anh chị Nghiên-Nâu (Calgary)
 *
Anh câu cá, em tha hồ đọc sách
Mình tránh đời, tìm nhàn rỗi nhỏ nhoi
Bao năm rồi nguồn cội phải xa xôi
Thương Sông Núi liên hồi trong Ngục Tối.
 
Vui gió mới, mây trời xanh diệu vợi
Nước ngừng trôi, mời phẳng lặng tâm người
Che mặt trời, em ngồi đợi thảnh thơi
Chuồn chuồn mới, bay rong chơi trẩy hội.
 
Bướm chào hỏi, hoa dại cười tươi rói
Cá rỉa mồi phản đối Người Kỳ Khôi:

-Vừa phải thôi! Tôi hãy còn yêu đời!
Chết chưa vội, sao lôi thôi săn đuổi?”

Ý Nga, 6-7-2013.







ĐẠI TANG

Âm dương giờ đã đôi đàng
Ba thương giờ đã không màng thế gian
Má than nhớ, con than buồn
Em than lệ cứ luôn tuôn mỗi ngày.
 
Nói gì an ủi nhau đây?
Nói gì diễn tả cho đầy nỗi vơi?
Lòng con mong Ba thảnh thơi
Thương Ba, nước mắt xin dời vào thơ!

Ý Nga, 3-3-2014





THƯƠNG NHỚ BA

Dạy con: “Phải học danh ngôn,
Khuyên con đọc, viết, tâm hồn thanh cao,
Nói năng lịch sự, thanh tao,
Thương từng bông lúa, cầu ao, cổng làng’
 
Thương Ba, nhìn ngọn khói nhang
Hiểu ra, cúc rụng sân vàng vẫn thương
Thương Ba dạy trẻ vá… tường
Dặn dò: “Mai lớn tìm trường vá… ngu!
Ăn chơi? Của giới thượng lưu!
Của con? Sách vở vui tươi trong đầu!”
 *
Tim đau, viên thuốc buồn rầu
Nhớ Ba, nghe cả thảm sầu về đây!

Ý Nga, 24-2-2014.







THĂM BA

Vì tránh mầm tai ác,
Gia đình mình xa nhau
Thương, mà lòng quặn đau
Bao nẻo đường luân lạc.
 
Tuyết mênh mông vô tận
Đường bay xa càng xa
Con mừng được thăm Ba,
Sau bao nhiêu chốt chặn.
 
Ba sống đời đạm bạc
Trong mười năm xa nhà
Rồi Ba lại đi… xa
Ba về cùng tiên tổ.
 
Lần này Ba hết khổ,
Với chế độ gian tà,
Chướng ngại Ba đã qua
Con thăm Ba lần… cuối!

Ý Nga
Đường bay New Jersey > Canada 29-12-2010





AN ỦI

Hôn em trời đã vào khuya
Hôn anh cho thỏa đau kia, xót này
*
Nhớ Ba, con khóc cả ngày
Thương Ba lại niệm cho đầy trang kinh
Khóc Ba, có phải thiếu tình?
Hôn anh, có được an bình nỗi đau?
 
Nụ buồn, môi lệ dỗ nhau
Vai rung nức nở, ngọt ngào anh xoa
Cũng may anh chẳng lơ là
Cũng may anh vẫn mặn mà xẻ chia:
-Đại Tang anh đã từng qua
Hương, đèn, hoa, quả… xót xa từng bày
*
Trên cao, hồn Ba đêm nay
Nhìn con, Ba có nhíu mày quở: HƯ!

Ý Nga, 12-2010 *